Phải chăng chúng ta đã sống trong yên ả quá lâu và bỏ qua những điều đang diễn ra mỗi ngày trong cuộc sống? Phải chăng sự thờ ơ, lười biếng, tham lam hưởng thụ cũng chính là sự tàn nhẫn và độc ác của con người. Xem xong chương trình VTV đặc biệt HÀNH TRÌNH CỦA SỰ SỐNG VÀ CÁI CHẾT, cảm thấy mình như bị rút hết sức lực. Sự đau đớn, bất lực và hổ thẹn trào dâng trong lòng. Nhìn những đứa trẻ ánh mắt ngây thơ, sợ hãi, những cặp má căng ra vì rét, những bàn tay bé nhỏ mất an toàn mà đau lòng vô cùng. Tại sao, tại sao lại thế. Chúngcó lỗi gì đâu. Hay lỗi của chúng là sinh ra giữa những người lớn tham lam, tàn nhẫn và điên cuồng. Đói, rét, bom đạn, bệnh tật, cái chết biết bao giờ mới buông tha chúng?
Ai được những gì ở đây vậy? Chả lẽ những người đang đứng đầu thế giới kia, đang chi phối thế giới kia, họ không phải là con người, họ không có gia đình, họ không có những đứa con. Vẫn biết thế giới là bất bình đẳng, thế giới là niềm vui, hạnh phúc nhưng cũng là đau thương và mất mát, là tột đỉnh xa hoa nhưng cũng là đói rét cùng cực nhưng điều đó không có nghĩa là con người ta được phép chà đạp, chà đạp lên chính những mầm non bé nhỏ nhất, dễ tổn thương nhất.
Hàng ngày, mở facebook ra, vào những trang báo mạng lại càng trào dâng nỗi hổ thẹn vì cuộc sống rẻ tiền của mình. Nào ăn mặc, nào scandal, nào tệ nạn, nào sao này chửi nhau, sao kia dùng đồ hiệu... ôi cuộc sống của những người trẻ tuổi được hưởng hòa bình, ấm no đây sao. Cuộc sống hàng ngày của mình đây ư? Một cuộc sống hưởng thụ rẻ tiền và hèn hạ. Chúng ta tự hào là chúng ta là những con người hiền lành và nhân văn nhưng một cuộc sống hưởng thụ, hoang phí bên cạnh những nỗi lo âu, đói rét và sợ hãi đang diễn ra hàng ngày phải chăng cũng là sự tàn nhẫn, vô lương tâm.
Còn chính mình cũng vậy. Cuộc sống yên ả, thụ động làm cho mình nuông chiều bản thân một cách mù quáng. Không lý tưởng, không phấn đấu, không hưởng thụ, sống hình thức, ích kỉ và vội vàng. Sống chỉ biết trách móc và đòi hỏi mặc dù vẫn đủ tỉnh táo để hiểu rằng cuộc sống của mình vẫn đang là niềm mơ ước của hàng tỉ người trên thế giới này. Vẫn biết mọi sự so sánh đều khập khiễng. Nhưng tôi ơi, đừng sống như vậy nữa.
Đừng tự rẻ rúm và làm cho mình trở thành người tàn tật. Hãy sống ý nghĩa hơn, trách nhiệm hơn và trí tuệ hơn. Hãy sống trước hết vì sự tôn trọng chính mình và vì những điều xa hơn nữa, vì những mục tiêu đẹp hơn nữa. Hãy vượt qua những thói tầm thường và những sợ hãi vụn vặt để không bao giờ phải nuối tiếc và hối hận, để không bao giờ là gánh nặng của thế giới này.
Tôi ơi, Hãy tỉnh lại!
Theo Guu
Chúng ta tự hào là chúng ta là những con người hiền lành và nhân văn nhưng một cuộc sống hưởng thụ, hoang phí bên cạnh những nỗi lo âu, đói rét và sợ hãi đang diễn ra hàng ngày phải chăng cũng là sự tàn nhẫn, vô lương tâm.